Tôi đã soạn ra một số hình chụp nhân chuyến đi công tác bên Saudi Arabia qua Singapore. Hôm nay tôi tải lên vài hình để xem như là một vài kỉ niệm của một chuyến đi rất đáng nhớ. Tôi đã viết vài trang nhật kí và suy nghĩ về chuyến đi này, và đây chỉ là vài nhật kí ảnh để minh họa thêm.

Đường phố xanh. Chuyến đi với hãng Singapore Airlines, nên phải quá cảnh và ở Sinagpore một ngày. Sau gần chục năm quay lại Singapore, tôi thấy quốc đảo này càng đẹp hơn. Đây là con đường từ phi trường vào trung tâm thành phố, hai bên đường trồng hoa rất bắt mắt! Ước gì Việt Nam mình có một con đường như vậy.
Màu mè. Đây là một building ở trung tâm Singapore, cách khách sạn Carlton tôi ở chỉ vài con đường. Building xây theo kến trúc Tây phương, không lớn lắm, nhưng … màu mè.
Đường vào Jeddah. Đường từ phi trường Jeddah vào trung tâm thành phố. Trông qua thì cũng sạch sẽ, nhưng có nhều con đường trung tâm thành phố rất xấu và dơ bẩn (y như Việt Nam vậy).
Dừng lại đó! Trước khi vào khách sạn phải qua cái barrier này. Cảnh sát hay nhân viên an ninh có cái lôcốt bên trái, họ nhấn nút thì barrier nổi lên, nhấn nút khác thì barrier “lặn xuống” mặt đường. Họ làm giống như phim James Bond 007 vậy!
Khám xét. Cảnh sát hay nhân viên an ninh (có đeo súng) đến khám xe. Thật ra, họ chỉ xem cái “cốp” xe thôi, rồi nhìn vào xe xem có gì nghi ngờ không. Thủ tục này tốn không đầy 1 phút, sau đó anh chàng này ra hiệu cho người ngồi trong locốt bấm nút cho cái barrier trên “lặn” xuống để xe vào cổng khách sạn. Nhìn hình này làm tôi nhớ đến những năm trước 1975 khi đi xe đò phải qua khám xét.

Scan. Đến khách sạn, khách còn phải đưa hành lí vào cái máy scan này. Thật ra, cái máy này nghe nói còn hiện đại hơn cả máy ngoài phi trường!

Thức ăn tràn trề. Ngay cả giờ giải lao mà cũng ăn uống, và thức ăn thì ôi thôi quá nhiều. Tuy nhiên, tôi chẳng thấy món nào ăn được cả; chỉ chọn cơm và rau cho … chắc ăn.

Nhìn cái thư viện chỉ cho 29 con người tại trung tâm này làm tôi thấy thương các em sinh viên trường Đại học Y dược TPHCM quá. Thư viện của người ta nhiều sách, sạch sẽ, sang trọng, tiện nghi, còn thư viện của một trường cho hơn 1000 con người thì ít sách, dơ bẩn, nhếch nhác và bất tiện. Ôi, ngày nào ta khá lên ?



Chợ đêm. Chợ búa ở đây cũng chẳng khác gì chợ ở Việt Nam, tức là cũng chật chội, ồn ào, dơ dấy, hôi thúi, và … nói thách giá. Nhưng có cái khác là chợ Việt Nam có nhiều hàng quán ăn uống, còn ở đây họ chỉ chủ yếu bán vải và hàng gia dụng.
